Phạm Quỳnh Loan
Người đàn bà
nương mình nơi vách núi
Bấm đốt thăng trầm
Đếm lát cắt thời gian
Đau đáu năm hai mùa hoa lửa chói chang
Nắng ung trưa tháng sáu
Xô nghiêng chiều
vỡ òa ngày cũ
Chạm tiếng khóc oa oa
còng lưng cha ẵm ngửa
Vỡ nụ cười thơ trẻ
vai áo mẹ mặn đằm
Xâu chuỗi bi bô trụi trần bới măng nhặt trám
vịn mé rừng Lai Châu lớn lên
Sông vặn mình
bão nổi
trăng nghiêng
khóc cười dang dở
Mưa bong bóng phập phồng vỡ vụn
Nắng cạn ngày khôn dại nửa vần thơ.